Nỗi Lòng

Thời gian đã xóa mờ đi tất cả
Vách tường xưa ám ngã khói lam vàng
Trên mái nhà oằn những ngày nắng rang
Nơi đất khách con vội vàng lục lại

Ký ức ấy giờ càng trôi xa mãi
Thuở ấu thơ dầm dãi chuyện ngày mưa
Thời gian ơi ta biết mấy cho vừa
Đem gom lại thành thải thừa nhân thế

Lòng hiu quạnh vượt qua từng dâu bể
Bàn tay xoa từng giọt lệ đắng lòng
Để bây giờ ta thầm mãi hằng mong
Một cuộc sống nhiều mênh mông hạnh phúc...

Nhớ cánh võng một thời con say giấc
Như con đò khoan nhặt giữa dòng trôi
Ở phương xa trong tim cứ bồi hồi
Quê và mẹ cả một trời thương nhớ.

Quê Hương

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.